Sunday, November 01, 2009

Khua nước trong

Có đứa hỏi mình có nhớ Hà-Nội không? Chắc chả về đâu nhỉ? Rồi nó lại bảo, có gì mà nhớ, bọn nó giờ đi ầm ầm ấy, thành phố toàn khói với bụi, với đâu đâu giờ ở đấy chứ bói ra mà nhớ à? Có đ. gì đâu mà nói.
Ừ nhỉ? Có biết đâu bài hát lần đầu nghe mama bảo ông ngoại xưa hát cho nghe, mẹ lại hát cho mình, yêu thế rồi lại vận vào số phận lúc nào chả hay.

Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều
Hà-Nội ơi... Giờ biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai ven hồ khua nước trong như ngày xưa

Chúng bạn xưa giờ mỗi đứa một hoàn cảnh, mỗi đứa một tình, gặp nhau cũng như không, nói vớ nói vẩn dăm ba câu rồi mỗi đứa một phương, thà ra bar hay café gặp một người lạ (perfect stranger) mà tán dóc còn sướng hơn, gặm nhấm cái nỗi lòng của một kẻ cô đơn chả hiểu ai, chả cần ai hiểu cũng thú ra phết. Bạn thân gặp dù nói chưa hết câu đã hiểu, café chưa nhỏ hết giọt, đường sữa mới chia, giọt đắng chưa kịp sẻ đã lại xa nhau, còn câu nào mà nói?
Còn Hà-nội thì sao? Hà-nội là bạn bè không gọi tên đã nhớ, là gia đình vui buồn lẫn lộn, là quà vặt ngoài đường, là gió hồ thổi suốt một thời xa, là bằng lăng tím ngày hè, là hoa lim nho nhỏ cô tiên bay trong gió. Mình bảo nó, nhớ gì. Có ai nhắc mày hít vào thở ra đâu, sao mày vẫn nhớ, hỏi gì mà hỏi vớ hỏi vẩn nói gì mà nói hâm thế, tao đã sáu mươi đâu, để tối tao lại về bờ-lóc bờ-liếc sốt ruột lắm. Về là về làm sao? Cái đứa đủ đầy có biết cái lạnh của người không chăn đắp đêm đông đâu? Cái đứa xòe tay ra là người quen trước mắt biết cái cô đơn của đứa nhung nhớ một mình không? Cái đứa quen ở một phương biết cái sốt ruột của cái đứa chân chạy hôm nay trói chặt một nơi?
Ai bảo mày làm tao nhớ?

Thích Tuấn Ngọc ở cái video này dù thu không được tốt lắm - nghe mộc mạc như xưa đi nghe bạn bè guitare đàn hát cho nhau nghe. Lại nhớ, người mang guitare cho mình trên máy bay giờ cũng đổi thay nhiều chả có ai tắm hai lần trên một dòng sông, chả có ai nghe nhạc mà lần nàocũng như lần nào, chả có ai tìm được soulmate của mình mà lại để ra đi, thôi đổ cho giày dép cũng còn có số nữa là ... người ta.



Nỗi Lòng Người Đi

Sáng tác: Anh Bằng - Trình bày: Tuấn Ngọc

Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều
Hà-Nội ơi... Giờ biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai ven hồ khua nước trong như ngày xưa
Tôi xa Hà-Nội năm em mười sáu xuân tròn đắm say
Đôi tay ngọc ngà, dương gian tình ái em đong thật đầy
Bạn lòng ơi... Ngày ấy tôi mang cây đàn quen sống ca vui bên nàng
Nay khóc tơ duyên lìa tan
Giờ đây biết ngày nào gặp nhau?
Biết tìm về nơi đâu ân ái trao nàng mấy câu
Thăng-Long ơi... Năm tháng vẫn trôi giữa giòng đời ngậm đắng nuốt cay nhiều rồi
Hồ-Gươm xưa vẫn chưa phai nhòa
Hôm nay Sài-Gòn bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui
Nhưng riêng một người tâm tư sầu lắng đi trong bùi ngùi
Sài-Gòn ơi... Mộng với tay cao hơn trời
Tôi hái hoa tiên cho đời để ước mơ nên đẹp đôi

Saturday, October 17, 2009

Chiều mưa hay Giọt buồn không tên thứ sáu...

(cho nó đúng điệu "sến")

Thứ sáu chiều mưa, quãng đường 10 phút về từ chỗ làm đã biến thành hơn một giờ đồng hồ trong mưa, trong khói, chen chúc của cả nghìn xe máy - xe đạp chả ai nhường ai chỗ nào trống là ta cứ đi, và đám xe ô-tô đấu đầu nhau kiểu hai con dê qua cầu ở tất cả các ngã tư, cộng thêm anh xe của đài truyền hình HTV mang biển số 51C0054 cương quyết mò ra chặn ngang đường Nguyễn thị Minh Khai để tăng phần kịch tính cho bà con cô bác đứng trong mưa.

Mắt cay xè vì khói xe.
...
Mưa vẫn rả rích ngoài trời tối sẫm. TV bất ngờ bật lên ở HTV7 và một chương trình lần đầu tiên xem "Vượt lên chính mình" đang phát sóng. Đã lâu lắm rồi chả xem TV mấy. Hai mẹ con một gia đình nông dân ở Đồng Tháp bước ra, cậu con trai 15 tuổi mà nhỏ như bé 10-11 tuổi thấp hơn các bạn cùng lứa cả hơn 1 cái đầu. Anh Quyền Linh giới thiệu, chương trình sẽ xóa món nợ 2 triệu đồng gia đình chị Loan gắng trả 10 năm nay chưa xong nếu trong 1 phút rưỡi, chị cắt xong 48 mảnh vải với sự giúp đỡ của diễn viên Hồng Ánh, chồng chị là người đăng ký tham gia chương trình, nhưng nay đến lượt thì người đàn ông trụ cột trong nhà đã không còn nữa. Tự dưng thấy tay ướt đầm những giọt mưa lòng, xa xỉ tưởng chẳng còn bao giờ rơi nữa. Mình rất thích Hồng Ánh trong phim, và thấy ngay trong đời cũng chân thật tình cảm y như thế - hiếm hoi trong giới showbiz. Giọng Ánh đặc đi vì chị Loan làm xong việc trong 1 phút 55 giây... Hai triệu! Có gia đình đã tìm cách trả cả 10 năm? Ơi giọt buồn không tên.
Anh bảo, người chơi có mất gì đâu, được họ sẽ được xóa nợ cơ mà, mắt cay làm gì chứ? Mình thấy ai lên chơi mấy trò chơi trên truyền hình cũng với tinh thần "học hỏi, vui là chính", có ai chơi cả lo lắng cuộc đời trong 1 phút rưỡi không nhỉ?

P.S. May mắn đã mỉm cười với chị Loan khi chị vượt được vòng hai trả được 1 triệu đồng, và may mắn hơn được Ngân hàng, Bia Sài Gòn và VinaSoy cấp thêm đến trên 30 triệu đồng. Ai hỏi mình sẽ uống bia gì lần tới thì xin nhắn trước, đặt cho mình bia Sài gòn xanh cổ rụt với tráng miệng sữa đậu nành mè đen nhé...