Sunday, November 01, 2009

Khua nước trong

Có đứa hỏi mình có nhớ Hà-Nội không? Chắc chả về đâu nhỉ? Rồi nó lại bảo, có gì mà nhớ, bọn nó giờ đi ầm ầm ấy, thành phố toàn khói với bụi, với đâu đâu giờ ở đấy chứ bói ra mà nhớ à? Có đ. gì đâu mà nói.
Ừ nhỉ? Có biết đâu bài hát lần đầu nghe mama bảo ông ngoại xưa hát cho nghe, mẹ lại hát cho mình, yêu thế rồi lại vận vào số phận lúc nào chả hay.

Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều
Hà-Nội ơi... Giờ biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai ven hồ khua nước trong như ngày xưa

Chúng bạn xưa giờ mỗi đứa một hoàn cảnh, mỗi đứa một tình, gặp nhau cũng như không, nói vớ nói vẩn dăm ba câu rồi mỗi đứa một phương, thà ra bar hay café gặp một người lạ (perfect stranger) mà tán dóc còn sướng hơn, gặm nhấm cái nỗi lòng của một kẻ cô đơn chả hiểu ai, chả cần ai hiểu cũng thú ra phết. Bạn thân gặp dù nói chưa hết câu đã hiểu, café chưa nhỏ hết giọt, đường sữa mới chia, giọt đắng chưa kịp sẻ đã lại xa nhau, còn câu nào mà nói?
Còn Hà-nội thì sao? Hà-nội là bạn bè không gọi tên đã nhớ, là gia đình vui buồn lẫn lộn, là quà vặt ngoài đường, là gió hồ thổi suốt một thời xa, là bằng lăng tím ngày hè, là hoa lim nho nhỏ cô tiên bay trong gió. Mình bảo nó, nhớ gì. Có ai nhắc mày hít vào thở ra đâu, sao mày vẫn nhớ, hỏi gì mà hỏi vớ hỏi vẩn nói gì mà nói hâm thế, tao đã sáu mươi đâu, để tối tao lại về bờ-lóc bờ-liếc sốt ruột lắm. Về là về làm sao? Cái đứa đủ đầy có biết cái lạnh của người không chăn đắp đêm đông đâu? Cái đứa xòe tay ra là người quen trước mắt biết cái cô đơn của đứa nhung nhớ một mình không? Cái đứa quen ở một phương biết cái sốt ruột của cái đứa chân chạy hôm nay trói chặt một nơi?
Ai bảo mày làm tao nhớ?

Thích Tuấn Ngọc ở cái video này dù thu không được tốt lắm - nghe mộc mạc như xưa đi nghe bạn bè guitare đàn hát cho nhau nghe. Lại nhớ, người mang guitare cho mình trên máy bay giờ cũng đổi thay nhiều chả có ai tắm hai lần trên một dòng sông, chả có ai nghe nhạc mà lần nàocũng như lần nào, chả có ai tìm được soulmate của mình mà lại để ra đi, thôi đổ cho giày dép cũng còn có số nữa là ... người ta.



Nỗi Lòng Người Đi

Sáng tác: Anh Bằng - Trình bày: Tuấn Ngọc

Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều
Hà-Nội ơi... Giờ biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai ven hồ khua nước trong như ngày xưa
Tôi xa Hà-Nội năm em mười sáu xuân tròn đắm say
Đôi tay ngọc ngà, dương gian tình ái em đong thật đầy
Bạn lòng ơi... Ngày ấy tôi mang cây đàn quen sống ca vui bên nàng
Nay khóc tơ duyên lìa tan
Giờ đây biết ngày nào gặp nhau?
Biết tìm về nơi đâu ân ái trao nàng mấy câu
Thăng-Long ơi... Năm tháng vẫn trôi giữa giòng đời ngậm đắng nuốt cay nhiều rồi
Hồ-Gươm xưa vẫn chưa phai nhòa
Hôm nay Sài-Gòn bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui
Nhưng riêng một người tâm tư sầu lắng đi trong bùi ngùi
Sài-Gòn ơi... Mộng với tay cao hơn trời
Tôi hái hoa tiên cho đời để ước mơ nên đẹp đôi

2 comments:

Gem said...

Thank you for the comment, just some feeling for an empty day

Gem said...

thank you maxineguess...

@接觸 I guess you are right too...